Thursday, December 26, 2013

PĐA Lật Mặt Di Tản Gỉa Tị Nạn


KẺ "DI CƯ" VẼ
DUNG NHAN NGƯỜI "TỴ NẠN CHÁNH TRỊ"
THEO Ý ĐẢNG.

by chuyen Tram nguyen - PHAN ĐÔNG ANH - 04.07.2012


Đảng CSVN không bao giờ coi những người bỏ nước ra đi tìm tự do là thành phần “cộng sản/cách mạng” theo qua điểm của đảng, nhất là trong lúc thời kỳ cao điểm thuyền nhân, những ai bị bắt vì vượt biên, tội phản động, phản quốc, và kèm theo là những mạt sát theo như bài bản được học tập từ trung ương đến địa phương: chạy theo đế quốc Mỹ để ăn bơ thừa, sữa cặn và lãnh những bản án rất nặng, kéo dài, đoạn cán bộ cai ngục, cấp liên hệ dùng những thủ đoạn gian manh để khảo của, tịch thu nhà, tài sản nếu có.

Thời ấy, Thủ Tướng Phạm Văn Đồng, chửi bới một cách thô bỉ mà được đồng đảng ca tụng là có văn hóa, đạo đức “cộng sản/cách mạng”: "bọn đĩ điếm du côn". Nhưng sau thời gian hàng ngũ tị nạn ổn định, khi biết được những người ra đi dạo nào, phản động, trở thành những người có tiền của, nhất là hàng ngũ trí tuệ lên đến hơn 300,000 đủ các ngành nghề, trong khi đó đội ngũ trí thức con cán bộ kém trình độ, nếu có du học cũng có quyết tâm: "tiên ăn chơi, hậu học hành" nên du học chỉ là để giải trí, thời trang, rửa tiền, là hậu quả tất yếu của chính sách: học tài thi lý lịch, hồng hơn chuyên; và ngày nay là học phí đi trước học chữ, luôn là chính sách ngu dân và dành ưu tiên trong giáo dục, đào tạo cho gia đình cộng sản.

Đảng CSVN luôn hưởng tất cả tài, tiền, nhưng vẫn thù nghịch, đó là bản chất không bao giờ thay đổi, là sự phản trắc, ăn cháo đá bát. Vừa thu tiền đến sạch túi và vừa triệt hạ đối tượng, là sách lược không bao giờ thay đổi của đảng gian ác cộng sản, là đạo đức cách mạng cộng sản theo quan điểm cộng sản: ăn trái giết kẻ trồng cây, uống nước lấp nguồn.

Tiếp xúc, hợp tác, sống chung, hòa hợp hòa giải với cộng sản là có ngày thân bại danh liệt, từ chết đến tán gia bại sản, tù đày... Do đó, đối với người Việt h ải ngoại, dù thu tiền do mở cửa du lịch, gởi về thân nhân, từ thiện... nhưng cộng sản vẫn luôn triệt hạ bằng những thủ đoạn rất là tinh vi.
Để vẽ lại dung nhan của người Việt tỵ nạn cộng sản theo ý muốn của đảng, những cơ sở nằm vùng lòn lách vào xã hội Hoa Kỳ, chúng tìm cách cài người vào các trung tâm văn hóa, đại học, các cơ quan truyền thông chánh mạch.... để nhờ bàn tay của các nơi, là do người nước ngoài, có danh tiếng, để thực hiện những mục tiêu tuyên truyền, hướng dẫn thế giới và thế hệ trẻ một cách sai lạc về lịch sử chiến tranh Việt Nam, đòn tấn công tiếp theo của phong trào phản chiến khuynh tả Tây Phương và bôi nhọ người Việt hải ngoại, biến chữ "tỵ nạn chánh trị" thành chữ người "di cư" (có nghĩa là "dời chỗ cư ngụ", hàm ý "phi chánh trị").

Đảng cộng sản không thể tự chúng viết lại lịch sử tỵ nạn do người của họ, vì chúng không đủ uy tín để thuyết phục, nhất là lịch sử, văn hóa do chính họ viết, thì mức độ tin tưởng rất thấp, cho nên cần phải nhờ bàn tay Tây Phương thực hiện, nhất là những trung tâm văn hóa, đại học danh tiếng, là mục đích mà đảng nhắm tới.

Trước đây hơn 10 năm trước, bọn gián điệp, nằm vùng, tay sai đã âm thầm vận động Trung Tâm Nghiên Cứu William Joiner Centre ( WJC), thuộc trường đại học ở Massachusetts, Boston, lợi dụng quỷ tài trợ 250,000 Mỹ Kim của Rockfeller Foundation để mướn hai tên cán bộ văn vận cộng sản là Lê Hữu Giản và Nguyễn Huệ Chi, viết về người tỵ nạn, trong khi đó ở hải ngoại có rất nhiều tàu năng, nhân chứng sống lịch sử hay những thức giả, học giả, trí thức, có khả năng hơn hai tên cán bộ cộng sản rất nhiều. Sự kiện nầy gây nên sự chống đối qua cuộc vận động đưa ra pháp lý. Sau đó vụ nầy chìm và cũng không thấy kết quả công trình của hai tên cán bộ Việt cộng nầy ra sao.

Đây là cuộc trắc nghiệm về việc dùng bàn tay người tây phương, bên trong là cán bộ cộng sản, để triệt hạ đối tượng "phản động nước ngoài" và dường như không thành công. Cho nên CSVN đổi chiến thuật, dùng ngay những người tỵ nạn, sau khi về nước làm ăn, tự xé bỏ thẻ tỵ nạn và hợp tác, hòa hợp hòa giải để củng cố công việc làm ăn, hưởng lợi, chính là những kẻ trung thành với quyền lợi cá nhân và bị ràng buộc trung thành tuyệt đối với đảng, là mũi nhọn xung kích, làm công tác cho đảng rất là tích cực, như cán bộ vì quyền lợi mà hết lòng bảo vệ đảng, cũng là bảo vệ quyền lợi chính mình.

Khi cộng sản Việt Nam với mục đích dùng những người tỵ nạn, biến thành kẻ "di cư" rất có lợi, ít sợ bị phản, vì đảng nắm hết sơ yếu lý lịch, quá trình làm việc cho đảng, nếu có làm phản hay không làm tròn công tác được giao phó, thì đảng sẽ tung những bí mật cá nhân lên mạng lưới thông tin toàn cầu, là coi như thân bại danh liệt. Do đó, hợp tác, làm ăn với cộng sản, chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, chết cháy bất cứ lúc nào, đó là chủ trương "vắt chanh bỏ vỏ". Thế nên những kẻ làm ăn, quyền lợi tại Việt Nam ví như cá nằm trên thớt, có thể nguy hiểm và trắng tay, ở tù...

Đây là quỷ kế "dùng gậy ông đập lưng ông" của Việt cộng, tức là dùng tay người Việt tỵ nạn nhưng đã đổi màu, để vẽ dung nhan tổng thể của cộng đồng tỵ nạn hải ngoại qua những mục tiêu: hòa hợp hòa giải, trở về làm ăn, mang tài năng phục vụ, biến tỵ nạn chánh trị thành người "di cư" sau khi trở về và sau đó dùng qui nạp pháp cho là hầu hết người tỵ nạn đều là "di cư", chứ không phải bỏ nước ra đi vì lý do chính trị...

Những người "di cư" Việt Nam, sau khi vượt biển chí mạng, thoát chết trong thần kỳ, bỗng ngoan ngoãn mang xác vào nộp cho đảng để được hưởng chút quyền lợi. Đặc biệt là đảng chiếu cố những thành phần trí thức, tài năng, tướng tá, công chức miền nam... nhất là thế hệ từ một rưỡi (1.5) trở lên, rất dễ trở thành công cụ để bôi đen cả lịch sử tỵ nạn, ra đi vì sự tàn ác của cộng sản. Những người trẻ nầy là mũi xung kích, thay mặt đảng để làm lụn bại, tiêu hủy cả quá trình đi tìm tự do, là công tác trường kỳ, nhưng hậu quả tai hại khôn lường. Những thành phần nầy nguy hiểm hơn cả đảng cộng sản v ì họ mang lớp vỏ tỵ nạn nhưng ruột là làm công tác cho đảng, được lồng vào xã hội tây phương, là những cán bộ tuyên vận không trả lương, nhưng rất lợi hại và tích cực lập công để quyền lợi được bảo đảm lâu dài. Thành phần nguy hiểm nầy thường tìm cách trèo cao lặn sâu trong hệ thống công quyền các nước dân chủ và chen chân vào cả Liên Hiệp Quốc.

Hình ảnh mang đầy gia phả quốc gia của Carina Hoàng Oanh, thân phụ là trung tá quân lực VNCH, Hoàng Tích Ái Hữu, 14 năm tù cải tạo, định cư ở Huê Kỳ... và quá trình vượt biển tìm tự do, đương đầu với hải tặc, sang đất tự do, vươn lên từ cô gái nghèo khổ, được những văn bằng nước ngoài... là hào quang quốc gia, nhưng cũng là cái mà đảng và nhà nước tại Việt Nam khai thác, nhắm vào.

Carina Hoàng Oanh đã tự xé bỏ căn cước tỵ nạn sau chuyền về Việt Nam năm 1987 và từ đó trở thành Việt kiều, tiếp tục phát huy tư cách người "di cư": từ năm 1996 về làm ăn thành công, gia nhập tổ chức do nhà nước thành lập là Hiệp Hội Doanh Nghiệp Nước Ngoài. Đáng lưu ý là vào ngày 15-6-2005, tham gia khóa học tập nghị quyết 36, hội ý với phó chủ tịch ủy ban người Việt nước ngoài là Trần Quang Hoan.

Người tầm trù Carina Hoàng Oanh lại gom một số câu chuyện vượt biển từ những người khác để thành quyển sách "The Boat People", nội dung chỉ là những chuyện vượt biển, hải tặc, đói khát... nhưng làm nhẹ nguyên nhân bỏ nước ra đi tìm tự do. Đảng rất tâm đắc khi sách có hai tấm hình tuyên truyền chống Mỹ cứu nước: tấm hình Kim Phúc bị phỏng bom Napalm do bị kẹt trong vùng giao tranh và tấm ảnh thiếu tướng Nguyễn Ngọc Loan bắn tên khủng bố Bảy Lốp. Chỉ hai tấm ảnh đó thôi, cũng đủ để cho đảng cộng sản sung sướng, khi có người "di cư" làm hộ công tác ở nước ngoài là tiếp tục đưa những hình ảnh xấu của đồng minh và VNCH, dù chiến tranh Việt Nam đã kết thúc ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Bước tiến công của Carina Hoàng Oanh không dừng lại, tiếp tục là bon chen và được ai đó ở Úc Châu, nghi ngờ là do đảng Việt Tân, đang làm chủ tình hình, chiếm tất cả ban chấp hành cộng đồng từ tiểu bang đến liên bang, tổ chức vệ tinh là Văn Khố Thuyền Nhân... có khả năng là đã đề cử, nên Carina Hoàng Oanh bỗng trở thành đại sứ của Liên Hiệp Quốc ở Úc Châu. Đây là sự phỉ báng tàn nhẫn mà chính Carina Hoàng Oanh đã trét phân vào tổ chức liên quốc và hạ nhục cả hàng triệu người tỵ nạn chân chính.

Theo công ước về người tỵ nạn ở Geneve ngày 28-7-1951, công nhận và ràng buộc: người tỵ nạn không thể trở về nơi mà họ bỏ đi, khai báo là nguy hiểm đến sinh mạng, ngay cả không thể tiếp xúc với sứ quán... nhưng Carina Hoàng Oanh lại về an toàn, làm ăn thành công, lâu dài, gia nhập và hoạt động cho tổ chức mà Carina Hoàng Oanh do nhà nước dựng lên, mà người tỵ nạn cho là tàn ác, dã man... việc người "di cư" như Carina Hoàng Oanh làm chức đại sứ tỵ nạn Liên Hiệp Quốc, là điều không thể chấp nhận, tư cách của đương sự không còn để đại diện cho hơn 300,000 người tỵ nạn Việt Nam ở Úc hay cho cả hàng nhiều triệu người tỵ nạn toàn cầu.

Sự trèo cao, lặn sâu nầy của Carina Hoàng Oanh rất là nguy hiểm, tác dụng trường kỳ và trong tương lai, với chức vụ sứ thần nầy, diện m ạo của người tỵ nạn được kẻ "di cư" Carina Hoàng Oanh có khả năng vẽ lại qua những tường trình về tình hình tỵ nạn với Liên Hiệp Quốc, những bất lợi vô cùng: bỏ nước ra đi và trở về xây dựng đất nước, mang tài, khả năng, trở thành công dân của Việt Nam, có chân trong Liên Hiệp Quốc... Carina Hoàng Oanh sẽ có khả năng phá hủy toàn bộ giá trị của người tỵ nạn chân chính là "không chấp nhận cộng sản dưới bất cứ hình thức nào". Carina Hoàng Oanh phá hủy luôn cả uy tín cơ quan Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc qua sự công nhận kẻ "di cư" làm sứ thần, đi ngược lại công ước Geneve 1951. Dĩ nhiên kẻ thắng lợi vẫn là đảng CSVN, chỉ cần mượn tay vài người như Carina Hoàng Oanh là đủ để làm cho toàn thể những người tỵ nạn cộng sản thành "di cư", xóa bỏ tập thể thẻ tỵ nạn.

Một số người trẻ, thuộc thế hệ kế tiếp như Anh Đỗ, cũng về Việt Nam và viết quyển sách, nội dung cũng là cảnh vượt biển, hải tặc, dù tác giả khi sang Úc chỉ có hai tuổi, nghe người lớn, gia đình kể lại. Quyển sách mang tựa đề rất là xuyên tạc, là Happiest Refugee (Người tỵ nạn sung sướng), tức là người tỵ nạn, sau khi làm ăn, học hành thành công, lại được trở về nước an toàn, thế là sung sướng nhất... trong khi người tỵ nạn thực sự là không bao giờ quay về và trong lòng không bao giờ cảm thấy sung sướng, chứ đừng nói" sung sướng nhất" vì bỏ lại sau lưng gia đình, mồ mả, đất nước đang đắm chìm trong gông cùm cộng sản. Bức ảnh của" người tỵ nạn sung sướng nhất" cũng làm cho đảng cộng sản "sung sướng" khi người tỵ nạn trước đây tự xé bỏ thẻ tỵ nạn, trở thành người "di cư", không màng đến đất nước, chỉ lo bản thân sung sướng nơi nước tạm dung. Đó là chân dung mà Anh Đỗ góp công vẽ dùm cho đảng về người tỵ nạn qua hình ảnh một gia đình "di cư" sung sướng nhất.

Một người "di cư" khác là Nancy Bùi, về nước làm ăn thành công, lâu dài hiếm hoi trong số nhiều người tỵ nạn khác bị đánh tư sản. Nancy Bùi lại là chủ tịch hội bảo tồn văn hóa Việt-Mỹ, một tổ chức mà đa số thành viên nồng cốt như bác sĩ Nguyễn Ý Đức, đã trở về Việt Nam, thành người "di cư" nầy rất khéo léo, nhưng vẫn giữ vỏ bọc là người tỵ nạn. Cơ quan bảo tồn văn hóa Việt - Mỹ cũng có khả năng vẽ lại chân dung của người tỵ nạn qua hình ảnh: bỏ nước ra đi, trở về, làm ăn, hòa hợp hòa giải, viết lại văn hóa Việt, hình ảnh tỵ nạn và hội nhập vào xã hội mới... làm tiêu tán hết cả quá trình tỵ nạn của đa số.

Lê Tần cũng từ gốc tỵ nạn, thành người "di cư", sau khi được mẹ cô là bà Hồ May, nữ thị trưởng thành phố Marybynong, để đạt danh hiệu "người Úc xuất sắc". Hồ Mai đem thành phố Marybynong kết nghĩa với quận nhất thành Hồ và sau đó về làm ăn khi mãn nhiệm kỳ, vì người Việt và các cử tri không còn tín nhiệm nữa. Lê Tần, sau khi đoạt danh hiệu "The Australia of Year" cũng đã về Việt Nam, được chế độ cộng sản tâng bốc, báo chí gọi là "đại sứ của thổ dân"... sau đó về Úc mở sòng bạc máy kéo, bị phản đối mạnh do chính người Úc, trong đó có ông Tim Costello, giám đốc World Vision, là bào huynh của nguyên bộ trưởng ngân khố Úc, ông Peter Costello. Lê Tần mới đây được đảng Việt Tân đánh bóng qua máy nghe, cho là công trình phát minh vĩ đại như tiến sĩ Nguyễn Chánh Khê, trong nước, chế ra máy phát điện chạy bằng nước. Hình ảnh người "di cư" Lê Tần trở thành chân dung người tỵ nạn đổi màu, thành công, danh vọng ở nước ngoài về quay về nguồn, làm vẻ vang cho đảng.

Những hình ảnh sử liệu và chất liệu để cho những người "di cư", sau khi sang nước tạm dung, chen chân vào các cơ quan công quyền, tổ chức Liên Hiệp Quốc và thành lập các hội đoàn văn hóa, quan hệ với giới trí thức ở các nước Tây phương, sẽ được ghi nhận qua hàng ngũ tướng trở về như Nguyễn Cao Kỳ, đại tá Mai Viết Triết biết ơn đảng, thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình, đại tướng Trần Thiện Khiêm ca tụng đảng tốt, phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, dù can trường trong chiến bại, nhưng vẫn cho đảng có chánh nghĩa, đáng kính, sĩ quan cấp úy có Biệt Động Quân Nguyễn Phương Hùng, người quay về đầu hàng và khóc lóc rất là mùi mẩn trên Youtube, phổ biến toàn cầu mà đảng qui chụp là hình ảnh của "ngụy quân" để đánh phá cả tập thể quân nhân VNCH... giới nhà văn, thi sĩ, nhà phê bình văn học như: Trần Đại Sĩ, Đặng Văn Nhâm, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Hưng Quốc (cũng là giáo sư dạy tiếng Việt ở đại học Melbourne).... về Việt Nam, trở thành những người "di cư" có trình độ... những trung tâm nhạc như Thúy Nga, giao lưu với văn công trong nước gởi ra để mai phục và văn nghệ sĩ nước ngoài trở thành người "di cư" ca hát khi quay về.

Người sĩ quan ngành Chiến Tranh Chánh Trị như nhà văn Huy Phương, thoát chết ở Huế trong trận tổng công kích tết Mậu Thân, trải qua hàng chục năm tù cải tạo, sang Huê Kỳ theo diện ODP, làm báo, viết sách và gần đây đã mến mộ con cháu cán bộ, nên viết bài kêu gọi người Việt nước ngoài hãy giúp đỡ cho các sinh vi ên du h ọc về di trú, gia tăng nhân số. Nhà văn Phạm Tín Anh Ninh cũng viết sách, báo ca tụng cai tù quản giáo... Viết sách bằng Anh ngữ, ca tụng lãnh tụ Hồ Chí Minh; như cựu đại sứ Bùi Diễm, thủ lãnh đảng Đại Việt Cách Mạng do Hà Thúc Ký giao lại. Những kẻ trở mòi phủ nhận cờ vàng ba sọc đỏ như nhà văn Giao Chỉ, sĩ quan cấp đại tá, tốt nghiệp trường đào tạo sĩ quan hiện dịch, người từ bỏ chào cờ, nhân kỷ niệm thành lập cơ quan IRCC... và đảng phái có Việt Tân, có lập trường xem Hồ Chí Minh là người có công với đất nước, trở thành tổ chức tỵ nạn, có cùng một "cha già" nên dễ hòa hợp hòa giải, là dung nhan đảng phái tiêu biểu của người Việt nước ngoài, sẵn sàng trở về hợp tác xây dựng xã hội chủ nghĩa để đưa đất nước đến dân chủ đa nguyên với sự lãnh đạo của đảng, mà chung quanh là các đảng phái đa nguyên cò mồi.

Đây là những bức tranh rất có lợi cho đảng, khi được các cơ quan mang danh bảo tồn văn hóa Mỹ-Việt, sứ thần Liên Hiệp Quốc, hay những giáo sư đại học, nhà nghiên cứu, từ gốc tỵ nạn thành người "di cư".... cùng nhau vẽ chân dung của người tỵ nạn theo ý đảng, để những người trở cờ n ày được hưởng lợi lộc, thì quả là nguy hiểm vô cùng.

Người Việt hải ngoại không thể ngồi yên để bị vướng kế "gậy ông đập lưng ông" qua một thiểu số người "di cư" này, đã và đang trèo cao lặn sâu vào những cơ quan công quyền và Liên Hiệp Quốc. Viết báo Việt Ngữ, họ không bao giờ sợ, hãy viết những bài phản đối bằng tiếng ngoại quốc, Anh, Pháp... gởi đến các cơ quan như Liên Hiệp Quốc, các cơ quan, cá nhân mà những kẻ "di cư" nầy quan hệ và được cất nhắc trong những chức vụ, có khả năng gây tác hại lâu dài cho người tỵ nạn cộng sản.

Viết thư khiếu nại là hình thức cảnh báo cho các cơ quan nào đã sai lầm, do không hiểu quá trình của những người "di cư", núp bóng tỵ nạn. Đương nhiên là những người "di cư" nầy, khi bon chen vào các cơ quan công quyền, Liên Hiệp Quốc, họ giấu rất kín những chuyện ra vào Việt Nam mà họ đã vi phạm hiến chương tỵ nạn 1951. Chỉ cần nói rõ quá trình mà các đương sự giấu giếm, cũng có thể làm cho những kẻ "di cư" bị lưu ý, nếu viết báo bằng ngoại ngữ, hãy tìm cách đi vào các diễn đàn chánh mạch, hiện có mặt trên hệ thống Internet. Những người còn giữ lập trường, hãy cùng nhau tháo gỡ những kẻ thuộc loại "di cư" này, vì quyền lợi cá nhân mà họ tiếp tay cho giặc, vẽ lại chân dung người tỵ nạn, bóp méo theo ý của đảng và quyền lợi kẻ phản bội./.

PHAN ĐÔNG ANH
04.07.2012

No comments:

Post a Comment